Ryan nghĩ, mặc dù Teresa đã hứa sẽ đối xử bình đẳng với mọi người, nhưng nàng sẽ không thể thay đổi ngay lập tức, nữ nhân này chỉ sẵn sàng thực hiện một số thay đổi cho chính mình nếu nàng không thực sự gặp phải thất bại, hoặc bị tát vào khuôn mặt, quan điểm sâu xa của nàng sẽ không thay đổi nhiều.
Bây giờ hãy nói theo cách này, cần nhiều hơn một vài từ để thay đổi quan niệm mà một người đã bị ảnh hưởng từ khi còn nhỏ.
Nghe xong câu chuyện một lúc, Ryan tựa hồ đang chuẩn bị rời đi, lúc này bà lão đột nhiên nói:
- Đây là Ryan tiên sinh, Bạch Lang Kỵ Sĩ? Ngươi có thể vui lòng ở lại không? Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Những đứa trẻ đều quay lại, nhìn Ryan bằng ánh mắt non nớt, không dám lên tiếng.
- Dạy những đứa trẻ này những kiến thức quý giá, ngươi muốn làm gì?
Ryan không đồng ý mà hỏi ngược lại.
- Bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan, sau này sẽ lớn lên, phần lớn sẽ không trả nổi chi phí thức tỉnh thiên phú của mình và tiếp tục làm việc cho quý tộc hoặc làm ruộng cho chính mình, sau đó đợi đến khi họ trở về 20, 30 tuổi cố gắng dành dụm một ít tiền rồi tìm người có thể cùng làm cả đời, sau đó kết hôn, sinh con rồi vội vã nuôi con và già đi. Ta ở đây để dạy họ, và ta chỉ hy vọng có thể cho họ thêm một chút tương lai. Lối thoát, phải không? “Đại chùy” Ryan
Bà lão mỉm cười, nếp nhăn trên mặt bị ép thành một đoàn.
- Ta rất cảm kích hành động hào phóng của ngươi .
Ryan thực hiện nghi lễ Kỵ Sĩ với bà lão. Ở thời đại kiến thức bị quý tộc độc chiếm, nàng có thể hào phóng chia sẻ kiến thức, chỉ để cho những đứa trẻ này có nhiều khả năng hơn trong tương lai. Hành động cao cả này thật đáng ngưỡng mộ.
Bọn trẻ dần dần tản ra, Ryan lấy một cái ghế ngồi xuống, nói rằng hắn sẵn sàng nghe theo yêu cầu của Norah, còn Teresa thì đứng ở phía sau Ryan:
- Mời nói đi, vị nữ sĩ này.
Nữ Thuật Sĩ nói lời này có vẻ khá gượng gạo, nhưng trước đó nàng đã hứa với Ryan là sẽ đối xử bình đẳng với mọi người nên buộc mình phải làm như vậy.
- Như các ngươi thấy, ta đã là một bà lão ở tuổi năm mươi rồi.
Bà lão tóc đã bạc, bà cười tự giễu:
- Nhưng trước kia ta cũng từng là một thiếu nữ xinh đẹp như tiểu thư này.
Teresa vô thức cau mày, nữ Thuật Sĩ cho rằng ngoại hình của mình dù có năm mươi năm nữa cũng sẽ không thay đổi, nhưng nàng không nói gì vì nàng vẫn nhận ra nửa sau lời nói của bà lão, có thể mơ hồ nhìn thấy được từ lông mày của bà có vẻ không tệ khi nàng còn trẻ.
- Trước kia ngươi là quý tộc sao?
Ryan lập tức nghĩ tới điều gì đó.
- Đúng vậy, ta đã từng là một quý tộc, nhưng trên đại lục loại quý tộc phá sản cũng không phải hiếm thấy, ta nói đúng không? Ryan tiên sinh?
Ryan gật đầu.
Quý tộc phá sản không phải là hiếm, bởi vì luôn có những quý tộc ngu ngốc và thông minh, có người giỏi kinh doanh và có người không, một số quý tộc không biết kiếm sống nên dựa vào việc đánh thuế đất đai của mình làm thu nhập chính, và họ cũng thích phô trương và hưởng thụ cuộc sống xa hoa, trong trường hợp này, quý tộc sẽ phá sản và bỏ chạy, toàn bộ đất đai của họ sẽ trở thành đất hoang, hoặc được quý tộc cấp trên giao lại cho người khác.
Bởi vì sau khi một vùng đất nào đó bị bỏ hoang, những sinh vật hoang dã hoặc ma vật mạnh mẽ sẽ đến chiếm giữ nó, và một số lãnh chúa không muốn dành sức mạnh quân sự và sức lực để phát triển vùng đất này một lần nữa.
Đế chế mới đã được thành lập hơn 150 năm, quý tộc cũng đã nổi bật, trong những thập kỷ gần đây, số lượng quý tộc phá sản dần dần tăng lên, quý tộc phá sản như bà lão không phải là hiếm, đặc biệt là trong nơi có tình hình rủi ro cao như nơi này, những quý tộc không có sức mạnh và năng lực đã bị loại bỏ với số lượng lớn.
Vậy bà lão này muốn nói gì?
- Vậy Ryan tiên sinh, ngươi có muốn nghe ta kể chuyện không?
Trong mắt bà lão tràn đầy hy vọng.
- Đương nhiên, nếu không thì ta sẽ không ở lại đây.
Ryan gật đầu.
- Được rồi vậy... ừm... khi nào thì ta nên bắt đầu? Liền bắt đầu từ khi ta còn nhỏ. Ta sinh ra trong một gia đình quý tộc. Khi ta mới sinh ra, tình hình tài chính của gia đình ta đã sa sút rồi. Cả gia sản của gia đình chỉ còn lại một cái trang viên. Trang viên cách Midden Haven khoảng bảy tám km.
Đôi mắt Norah bắt đầu mờ đi, nàng không khỏi mỉm cười:
- Lúc đó, phụ mẫu ta cũng ở đó, còn có một huynh trưởng sống ở đó. Cuộc sống vốn hạnh phúc và mãn nguyện.
- Nhưng năm ta mười lăm tuổi, trang viên nhà ta đón tiếp một bán Tinh Linh. Hắn tình cờ đến nhà. Vẻ ngoài tuấn tú và cách nói chuyện tao nhã của hắn rất nhanh đã thu hút ta. Vì vậy, hắn ở nhà ta vài ngày, và hắn và ta yêu nhau điên cuồng.
Norah một mặt hướng về, như thể nàng đã quay trở lại những ngày tươi đẹp nhất.
- Đáng tiếc thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu, ngươi biết đấy, thi sĩ không ở một nơi lâu, trong vài ngày nữa, hắn sẽ rời khỏi trang viên của chúng ta và đi đến nơi tiếp theo. Ta không thể tiếp nhận hạnh phúc của mình, thời gian ngắn ngủi như vậy, cho nên ta đã làm ra một quyết định điên rồ.
Vẻ mặt bà lão dần dần trở nên thống khổ và mơ hồ:
- Ta quyết định...
- Ngươi quyết định bỏ trốn cùng hắn?
Teresa ngay lập tức đoán được kết cục của câu chuyện. Mặc dù nữ Thuật Sĩ có ít kinh nghiệm phiêu lưu ngoài trời, nhưng nàng rất thông thạo các vấn đề triều đình và tin đồn trong giới quý tộc.
- Đúng vậy, ta biết mình làm như vậy là sai, nhưng lúc đó ta không dám nghĩ tới việc phải xa hắn. Vì vậy, vào đêm trước khi hắn đi, ta đã lén lấy của hồi môn rồi cùng bỏ trốn. Chúng ta lên một chiếc thuyền và rời khỏi thành phố này.
- Mấy năm đầu, vì ta mang theo nhiều tài sản và còn trẻ đẹp nên ta và hắn như cá gặp nước và có mối quan hệ hạnh phúc được vài năm.
- Chỉ là thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu, khi tiền tiêu hết, dung mạo của ta cũng sẽ phai nhạt theo thời gian. Thời gian của bán Tinh Linh và chúng ta khác nhau, hơn mười năm trôi qua, ta bắt đầu già đi dần dần. Của hồi môn ta mang theo cũng đã dùng hết, nhiều khi ta cảm thấy hắn chán ta, không còn thích ta, không còn muốn ta nữa.
“Bình thường, hầu hết nam nhân đều như vậy” Teresa tự nghĩ, nữ nhân phải tự chủ và không tồn tại như một chư hầu của nam nhân.
- Vì vậy, một đêm nọ, ta rời bỏ hắn và một mình lên đường về nhà. Ta phải mất vài năm. Nhưng khi trở về quê hương, ta thấy mọi thứ đã thay đổi.
- Sau khi ta bỏ trốn, phụ mẫu điên cuồng tìm kiếm ta. Sau nhiều năm không tìm thấy ta, họ chết vì buồn rầu. Huynh trưởng ta không phải là một người kinh doanh giỏi, hắn nhanh chóng làm mất hết tài sản của gia đình. Vài năm sau, trang viên bị một con Hạt Vĩ Sư tấn công. Những người bảo vệ trang viên do huynh trưởng ta thuê đã không thể chống lại ma vật khủng khiếp này và hắn đã chết vì bị trúng độc.
Dịch: Mthu
Biên: Khangaca